[Review] Truyện Đông Cung

Truyện đông cung

Gấp tab lại sau khi đọc xong những dòng chữ cuối cùng của ngoại truyện Đông Cung, sau khi nhìn thấy giọt nước mắt muộn màng của Lý Thừa Ngân rơi xuống sau 30 năm khổ đau và tuyệt vọng chôn chặt nỗi đau kia mà mình thấy thật ám ảnh. Mình đã  không hề khóc như nhiều bạn khác nhưng trong suốt mấy ngày lại là một nỗi buồn mênh mang và da diết, một sự xót xa tới nao lòng.

Ba năm trước, cơn gió nhỏ đáng yêu Tiểu Phong tự do bay nhảy khắp Tây Lương, sống trong tình yêu thương bảo bọc của cha mẹ, ông ngoại, A độ, Hách Thất…. Nàng đã yêu Lý  Thừa Ngân- Cố Tiểu Ngũ bằng một tình yêu chân thành và thiết tha nhất của một người con gái sống trên thảo nguyên, hoang dại và thuần khiết. Có lẽ thời gian hạnh phúc nhất của Tiểu Phong chính là khoảng thời gian ngắn ngủi bên Cố Tiểu Ngũ, là một đêm cùng bắt đom đóm vì Tiểu Phong đã nói “Vậy chàng gom đủ 100 con đom đóm cho ta, ta mới bằng lòng lấy chàng.”

Chắc chắn Tiểu Phong và cả Lý Thừa Ngân cả đời đều không thể quên được đêm hôm đó .”Tôi bảo mình vĩnh viễn cũng chẳng thể quên được buổi tối hôm ấy bên bờ sông, chúng tôi quây quần với hàng ngàn hàng vạn đom đóm, chúng khẽ khàng lướt qua, đom đóm lần lượt tỏa đi bốn phương tám hướng, tựa những ánh sao băng vạch sắc vàng vào màn đêm. Tôi nhớ trong lời bài hát có cảnh, thần tiên và người chàng yêu đứng giữa con sông, cảnh ấy rực rỡ hoa lệ nhường này chăng.”

Thế nhưng Cố Tiểu Ngũ, ngay trong đêm hai người thành thân, khi chưa trao cho Tiểu Phong dây lưng theo nghi thức để chính thức thành vợ chồng thì đã leo lên ngựa và ngay lập tức lột mặt nạ trở thành Thái tử Trung Nguyên thảm sát đồng bào, bức tử mẹ và ông ngoại, làm cho cha của người mình yêu thương phát điên. Người thanh niên yêu Tiểu Phong tha thiết tên Cố Tiểu Ngũ đó đã chính thức chết vào ngày hôm đó. Sau này chỉ còn là một Lý Thừa Ngân âm mưu, lạnh lùng và tàn nhẫn đến phát sợ.

Tiểu Phong đã đau đớn và hận Cố Tiểu Ngũ tới mức nào khi nàng lại yêu chính con người ác độc và tàn nhẫn đó.  Bất lực và tê cứng người vì nỗi đau không thể chia sẻ, Tiểu Phong đã tuyệt vọng và cay đắng tới mức nào trước khi gieo mình xuống dòng sông Quên nhấn từng chữ: ‘“Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!”

Nàng từng khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long, nàng từng tưởng thế là vĩnh hằng, nàng từng ngỡ, chính thánh thần se duyên cho nàng yêu con người này… Trước lúc chàng rời đám cưới lên đường ra trận, nàng từng tự tay thắt chiếc dây lưng ấy lên người chàng, lòng nhủ thầm vô vàn những yêu thương cùng lòng cảm mến, mong sao chàng sẽ bình yên trở về, rồi cũng chính tay chàng thắt cho tnàng dây lưng của mình… đến lúc ấy, hai người sẽ là một đôi vợ chồng dưới sự chứng giám của thánh thần…

“Nước sông Quên, đặng quên tình…”

Nàng chỉ không ngờ được rằng, con người đầy mưu mô và toan tính kia đã nhảy theo nàng xuống sông Quên và thì thầm vào tai nàng một câu trước khi cả hai cùng lao xuống” ta và nàng cùng quên”

Và Tiểu Phong càng không hề biết rằng, chẳng có nước sông nào có thể tẩy rửa được hết mọi nỗi đau. Tiểu Phong sau khi được Lý Thừa Ngân cứu, đã hoàn toàn mất trí nhớ. Nàng được phong là Thái Tử phi, lại một lần nữa dần dần yêu Lý Thừa Ngân đến chết đi sống lại.

Còn Lý Thừa Ngân- hắn chẳng bị mất trí, cũng chẳng quên gì cả. Nhưng hắn lớn lên trong quyền lực, trong nỗi hận thù người mẹ của mình bị chính Hoàng hậu giết hại, trong những tính toán hiểm độc và tàn ác tới lạnh lẽo của Đông Cung. Hắn từ lúc nào đã trở thành một con cáo già nguy hiểm khi tạo cho mình một vỏ bọc, một mặt nạ cực kì hoản hảo. Hắn toan tính, đi những nước cờ cao tay, lợi dụng tất cả những người xunh quanh mình từ hoàng hậu, Triệu lương đệ, Cố Kiếm, Nguyệt nương…ngay cả người con gái hắn yêu nhất- Tiểu Phong cũng bị hắn lợi dụng trong âm mưu chính trị và âm mưu trả thù một cách triệt để.

3 năm, Tiểu Phong không biết rằng Lý Thừa Ngân cố tình cãi vã, vờ như không để ý tới nàng. Hắn cố tình sủng ái Triệu Lương Đệ, nói với nàng những câu độc địa chỉ vì thế lực của Triệu lương đệ rất lớn, nếu hắn tỏ vẻ sủng ái Tiểu Phong thì số phận của nàng sẽ bi thảm như Tứ nương. Chính vì vậy, hắn đã dùng cách ngược lại để âm thầm bảo vệ, che chở nàng. Hắn cảnh bảo Tiểu Phong không được tới gần Triệu Lương Đệ, thực ra vì muốn tránh mọi phiền phức cho nàng mà thôi. Lý Thừa Ngân biết con đường để thành hoàng đế, để trả thù cho mẹ đầy máu tanh và nước mắt, hắn đã dẫm đạp lên tất cả, kể cả tình yêu và ng yêu mình. Hắn có thừa xảo quyệt và tàn ác để làm chủ mọi tình huống, mọi con cờ trong ván cờ đánh cược quá lớn đó. Và hắn quá tự tin rằng, sau 3 năm, chỉ cần giết đc Triệu Lương đệ, lên ngôi hoàng đế hắn sẽ bù đắp cho Tiểu Phong của mình, sẽ yêu thương nàng lại và nàng cũng sẽ nhớ lại, sẽ tha thứ cho hắn.

Trong cuộc đời đầy những mặt nạ giả dối, lừa lọc, cảm xúc chẳng biết lúc nào là thật, là giả thì Tiểu Phong chính là thứ chân thật nhất của hắn

Trong những âm mưu, tính toán thâm độc của hắn Tiểu Phong lại là người hẳn chắng thể tính nối

Hắn có mọi thứ hắn muốn, nhưng thứ hắn muốn nhất thì hắn lại tự tay mình đánh mất và đập nát

Không chỉ một lần….

Đã một lần tưởng như đánh mất Tiểu Phong rồi mà hắn vẫn không dừng tay. Hắn cho đốt Thừa Thiên Môn chỉ vì sợ sẽ mất nàng nhưng hắn lại vờ như không biết gì khi Triệu lương đệ hãm hại Tiểu Phong. Hắn chỉ thị cho vệ quân không được bắn một mũi tên nào trúng vạt áo nàng. Nhưng hắn lại đem nàng là quân cờ nhử để giết Cố Kiếm và hoàn thành âm mưu hoàn hảo. Hắn đã giết cả A Độ

Tiểu Phong khi nhớ lại tất cả đã từng run lên vì sợ khi mình đã yêu lại con người đã thảm sát cả nhà và bộ tộc mình như thế. Nhưng giằng xé và cay đắng hơn là nàng yêu hắn tới mức không thể xuống tay, khi chỉ cần cứa mạnh thêm con dao là Lý Thừa Ngân sẽ chết, nàng sẽ báo thù được cho toàn bộ nhân dân và gia đình của mình. Nàng cuối cùng đã chọn cách bỏ về Tây Lương để nỗi đau này mãi mãi chìm xuống. Để nàng được tự do, để về với cố hương của mình.

Nhưng Lý Thừa Ngân lại một lần nữa bức nàng vào chỗ chết. Hắn điên cuồng giữ nàng lại, hắn không thể mất nàng một lần nữa. Nhưng làm sao Tiểu Phong có thể quay đầu lại, chỉ còn cách chết đi để chấm dứt mối tình đầy thù hận, cay đắng này.

Lý Thừa Ngân đã quá tự tin vào tình cảm của TP dành cho mình, rằng mặc dù TP uống nước sông Quên nhưng rồi dần dần TP sẽ yêu lại chàng. TP sẽ ko bao h rời bỏ chàng được. Chính vì thế, khi lần thứ 2 TP quyết liệt nhảy xuống từong thành, chàng mới hoảng hốt nhận ra rằng TP quan trọng đối với mình biết bao. Chàng mới thảm thiết hét lên: “Là ta… Tiểu Phong ơi… ta là Cố Tiểu Ngũ…”

Nhưng tất cả muộn.

30 năm dần dần trôi đi, hắn vẫn là một vị vua anh minh, chinh phạt Tây Vực, bình định Nam Di, đánh bại vô số thành trì lớn nhỏ, xây dựng cơ nghiệp bền vững với muôn đời.  Hắn cũng chẳng phải mê muội lẩm cẩm, vẫn vô cùng anh minh khi chọn hiền tài, chuyện triều chỉnh giải quyết đâu ra đấy. Ai cũng nghĩ hắn đã quên Tiểu Phong, chẳng còn nhớ tới nàng khi gần 10 năm sau khi TP qua đời, dưới sự thúc ép của quần thần hắn mới phong nàng là Minh Đức Hoàng hậu.  Thậm chí hắn không hề đến lễ truy điệu,  cũng không hề ban chiếu xây tẩm lăng theo lễ chế của Hoàng Hậu, thậm chí không hề hạ chiếu nói sau khi mình tạ thế, sẽ để vị Hoàng hậu được truy phong này tuẫn táng tại Du Lăng.

Không ai, ngoại trừ Bùi Chiếu, có thể hiểu được vì sao hắn lại như thế.

Hắn sống 30 năm dài đằng đẵng với ảo ảnh hắn tự nghĩ, tự huyễn hoặc mình Tiểu Phong của hắn chưa chết, nàng chỉ trốn về Tây Lương sống, chính vì thế hắn ko bình định Tây Lương. Trong đầu hắn vĩnh viễn là hình ảnh cùng nàng bắt đom đóm, là hình ảnh nàng vẫn còn sống và lộng lẫy rực rỡ trong sắc phục Thái tử Phi, là hình ảnh nàng mỉm cười rạng rỡ và hạnh phúc. Hắn nghĩ, nàng chỉ đang hờn dỗi, giận dữ mà trốn hắn thôi. Rồi sẽ có ngày nàng xuất hiện và hắn sẽ lại được ôm nàng trong vòng tay mình.

Vì thế, hắn không màng sắc giới, hậu cung trống không vì trong tim hắn Tiểu Phong vĩnh viễn là người vợ đầu tiên và cuối cùng của hắn, không một ai có thể thay thế được nàng.

Vì thế, hắn nổi trận lôi đình nay chưa từng có,  hạ lệnh đánh chết toàn bộ người hầu bên cạnh Triêu Dương và phế truất Trần quý phi vì đã xui công chúa mặc sắc phục người Hồ.

Hắn tự lừa mình rằng Triêu Dương là con gái của Tiểu Phong và hắn, chính vì thế hắn coi Triêu Dương là một nguồn sống, là bảo bối để dồn hết yêu thương của mình vào.

Giờ đây hắn đã có quyền lực, hắn là hoàng đế nhưng trong lòng lại ôm một mối tương tư không thể nào giải nổi, thậm chí tới mức mù quáng. Hắn làm mọi thứ chỉ vì hắn cố tình đang lừa mình rằng TP vẫn còn sống. Xây lăng mộ nghĩa là phải chấp nhận TP đã chết. Không, hắn thà sống trong ảo ảnh hắn tự vẽ ra chứ không bao giờ hắn chấp nhận điều đó.

Sự đau khổ, tình yêu khắc cốt ghi tâm, sự dằn vặt của một con người lại có thể khổ sở, đáng thương và cùng cực tới mức này hay sao? Nếu biết mình yêu nàng tới mức này, tại sao 30 năm trước lại đành lòng làm những chuyện tàn nhẫn như thế. Để rồi bây giờ, sống không bằng chết, tự giết mình chết dần chết mòn trong hối hận, nhớ nhung và đau khổ. Những gì hắn đã tàn độc với Tiểu Phong thì giờ nàng đã trả thù hắn bằng hình phạt đau đớn này. Cuối cùng, giang sơn quyền lực đã đạt được nhưng khoảng trống mênh mông trong tim kia ai sẽ là người lấp đầy?

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bệ Hạ khóc, giọt nước mắt to dần rồi trào ra, nhỏ xuống ngực áo bào trong câm lặng. Ngực áo bào thêu họa tiết tinh xảo, giọt nước mắt loang loáng trên đầu rồng, chực rơi mà lại không rơi. Cha tôi ôm gối người, dường như xoa dịu, dường như an ủi, mà lại như có nỗi cảm thông. Lúc bấy giờ, tiếng khóc của Bệ Hạ bật nấc lên như một đứa trẻ.

Hãy để cát vàng cuốn bay đi hết tất cả những cay đắng, thù hận. Chỉ còn lại Cố Tiểu Ngũ và Tiểu Phong lấp lánh hạnh phúc khi cùng bắt 100 con đom đóm tình yêu đó.

Có con cáo nhỏ bơ vơ
Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình
Nào đâu cáo muốn sưởi mình
Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi ngang

Đợi chờ năm tháng võ vàng
Người đâu chẳng thấy, cát vàng vẫn bay

Comments are closed.